“Những nhớ nhung rồi có nghĩa gì không? Chúng ta đâu còn gì chung ngoài những năm tháng cũ...” ----Anh Khang---- Hồi đó, tưởng thích 1 người là mãi mãi, là suốt đời, ấy vậy mà không... Hồi đó, tưởng cậu ấy là tất cả, là duy nhất, là trọn vẹn... nhưng mà hình như, tôi đã sai rồi... Hồi đó, mặc nhiên nhắm mắt là nghĩ đến cậu, mở mắt là phải nhìn cậu, cứ nghĩ cậu là cả một bầu trời thương nhớ...ấy vậy mà, năm tháng cũng lụi tàn trôi qua... Hồi đó, có thương yêu thật lòng, có mong ngóng, có hẹn thề, có lắng lo, trăn trở... rằng, sẽ đến lúc nào đấy, chúng ta sẽ đi du lịch cùng nhau, chân đặt đến những nơi xa lạ của tạo hóa, tay nắm chặt tay và ánh mắt sẽ nhìn về cùng một hướng... Chỉ cần, có anh và có tôi. Chỉ cần là nơi hai ta thuộc về. Ngày ấy, tuổi trẻ hãy còn mê muội và đắm đuối với những câu chuyện tình đẹp như mơ mà sinh ra ảo giác. Thế nhưng mà.... Thời gian thấm thoắt trôi qua, suy nghĩ lớn dần đều theo bậc thang của tuổi tác. Dần dần cũng nhận ra, yêu đương ấy...
Nhận xét
Đăng nhận xét