CHUYỆN YÊU 2


“Những nhớ nhung rồi có nghĩa gì không?
Chúng ta đâu còn gì chung ngoài những năm tháng cũ...” ----Anh Khang----
Hồi đó, tưởng thích 1 người là mãi mãi, là suốt đời, ấy vậy mà không...
Hồi đó, tưởng cậu ấy là tất cả, là duy nhất, là trọn vẹn... nhưng mà hình như, tôi đã sai rồi...
Hồi đó, mặc nhiên nhắm mắt là nghĩ đến cậu, mở mắt là phải nhìn cậu, cứ nghĩ cậu là cả một bầu trời thương nhớ...ấy vậy mà, năm tháng cũng lụi tàn trôi qua...
Hồi đó, có thương yêu thật lòng, có mong ngóng, có hẹn thề, có lắng lo, trăn trở... rằng, sẽ đến lúc nào đấy, chúng ta sẽ đi du lịch cùng nhau, chân đặt đến những nơi xa lạ của tạo hóa, tay nắm chặt tay và ánh mắt sẽ nhìn về cùng một hướng... Chỉ cần, có anh và có tôi. Chỉ cần là nơi hai ta thuộc về. Ngày ấy, tuổi trẻ hãy còn mê muội và đắm đuối với những câu chuyện tình đẹp như mơ mà sinh ra ảo giác.
Thế nhưng mà....
Thời gian thấm thoắt trôi qua, suy nghĩ lớn dần đều theo bậc thang của tuổi tác. Dần dần cũng nhận ra, yêu đương ấy cũng chưa phải là tất cả của cuộc đời nhiều điều phải nghĩ. Anh có gia đình của anh, tôi cũng có thế giới riêng của tôi. Rồi hai đường thẳng những tưởng sẽ mãi mãi “trùng nhau” ấy cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt và rẽ ở hai ngã khác nhau. May mắn nếu chúng song song, còn nếu như xui rủi sẽ chỉ có thể một lần chia tay là một lần từ biệt. Mãi mãi chẳng thể nào nhìn thấy. Sẽ có đôi lúc trong vô vàn những ngày hạnh phúc sau này, anh có cảm thấy hương vị tôi trong hơi gió nhẹ nhẹ vờn qua gò má gầy gò, sẽ nhìn thấy bóng hình ai đó trên bờ biển một buổi chiều nhạt nắng, sẽ mường tượng ra những hoen ố của thời gian để rồi, cầu mong sao cho cuộc đời người con gái cũ anh từng yêu say đắm được hạnh phúc. Nhưng ấy chỉ là đôi lúc, chỉ là một phút thoáng qua trong cả hàng ngàn hàng triệu ngày anh say đắm bên người mới.
Khi một cô gái đem tấm chân tình trao gửi cho ai đó, cô ấy sẽ nâng niu và xem anh là cả thế giới quan của mình. Vậy nên, này anh trai à, đừng vội lãng quên những năm tháng đậm sâu để làm màu cho thứ hạnh phúc hiện tại. Rồi anh sẽ hối tiếc cho những tháng ngày bấu víu vào lời tung hô của người đời.
Những ngày cuối năm, tôi đi tìm những tình yêu còn son trẻ, cố gắng níu giữ , cố gắng biện minh.
Vì yêu lắm, vì thương lắm.
Anh cũng nên học cách thương, học cách yêu đúng nghĩa, con trai à.
SG ngày hụt hẫng
17/11/2015

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tốt nghiệp và Mùa Rơi

[TÔI 18] MỐI TÌNH ĐẦU

[TÔI 18] TỐT NGHIỆP