Tôi đi hứng Mặt trời
Sài Gòn những ngày cuối tháng Sáu, mưa rơi nặng hạt trên những con đường nhỏ, những hẻm xéo quanh co nhầy nhụa nước. Sài Gòn mùa mưa, mưa giăng kín cả khoảng trời hạn hẹp,mưa giăng kín cả lối đi vốn dĩ chỉ đủ chỗ cho một chiếc xe lèn qua.
Tháng Sáu, mưa Sài Gòn, tôi dặn lòng đi tìm chút ánh nắng thủa ban mai.
Những ngày này nhiều năm về trước, có một con bé nhong nhỏng cao, đen nhẻm, mặt lấm tấm mụn trầy trật trên chuyến xe đò Trung - Nam bươn bải vào Sài Gòn. Con bé ngày ấy, giờ đã hoàn thành chặng đường 4 năm Đại học, nói dài không dài, mà nói ngắn cũng chưa hẳn ngắn.
Chưa từng nghĩ sẽ gắn bó ở nơi này, nhưng cuộc đời có mấy khi diễn ra như đúng kế hoạch gốc ban đầu?
Giờ thì ngày ngày yêu thích với công việc hiện tại, tuy chỉ là một công ty nhỏ nhưng vốn dĩ có cái gì to to mà không bắt đầu từ những gì nho nhỏ? Tình yêu lớn chẳng phải luôn bắt nguồn từ tình yêu nhỏ hay sao?
Sài Gòn những ngày ẩm ướt, tôi đi tìm cho mình một chút nắng tinh khôi.
SG, 24/6/2014
Nhận xét
Đăng nhận xét