Nơi cảm xúc đi hoang

Có một mùa lá vàng nhiều hơn trước, em bước những bước cồn cào rẽ những lối đi...của riêng mình. Rồi một ngày chòng chềnh của nắng, gió thổi mất đi những vụn vỡ vàng ôi. 

Em chợt nhớ đến ngày nào đó thực tinh khôi, đi dạo giữa những muôn trùng say khướt để rồi cho đến cuối chặng đường nhiều vồn vã của thị thành, vẫn muốn nghiêng tấm lưng gầy để hướng về một nơi đang ở rấtxa, và một chút lạ lùng cho những chùng chình nhịp tim, lần đầu tiên có điều gì đấy nơi ngực trái mách bảo:

"Này con gái, con đang Lớn đấy, ngoan à, đừng sợ nhé bé ngoan, hãy đường hoàng bước những bước chân non trẻ trên con đường nhiều gập ghềnh chai sạn, con cứ đi cho đến khi nào bàn chân này tê dại, cho đến khi con nhận ra rằng những gì gọi là Mãi Mãi cho đến cuối cùng vẫn chỉ là Mãi Mãi. Tình yêu cũng giống như những trái đắng ngọt ngào, ở bên tận cùng những chát đắng xù xì là những bình yên dịu dàng của ngọt lành thơm tho. Hãy cứ ngoan và giữ cho bản thân những giấc mơ như thời hẵng còn là cô học trò hồn nhiên, nhiều mộng tưởng. Vì thời gian là tuổi trẻ, và vì là tuổi trẻ nên con có thể làm hơn cả những gì con có thể nghĩ!"

Có những ngày cảm xúc đi hoang, lạc vào giữa những nồng nàn lạnh giá, thì hãy cứ thà làm một vì sao nhỏ, chẳng đủ sức chiều sáng khắp thể gian nhưng luôn là vì tinh tú đẹp đẽ nhất, khiết trong nhất! 


Có cần điều gì to tát, có cần điều gì quá cầu kì xa hoa, chỉ cần là Yêu Thương thì những mộc mạc giản đơn kia cũng trở thành những món quà ý nghĩa và vô giá biết nhường nào!


Sống là cho đi là chẳng cần nhận lại, cho dù thực tế như thế nào thì cũng hãy để tim bình an một phút như thế nhé! 

Có một ngày cảm xúc đi hoang, lang thang mãi , mãi mãi trong yêu thương!

LTG


SG, lại một chiều mưa

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tốt nghiệp và Mùa Rơi

[TÔI 18] MỐI TÌNH ĐẦU

[TÔI 18] TỐT NGHIỆP