Lãng đãng ngày trôi

Nắng thổn thức đưa mùa về ngang phố
Gió đợi chờ một chỗ cho Yêu thương
Là ngày trôi nhè nhẹ hát chút Tình be bé
Lãng đãng trôi, em lang thang mình thôi!

Nắng đi vội qua cửa, một chút chạnh lòng cho những gì đã qua. Có phải khi những yêu thương đang ngày một trôi xa, chính là lúc ta nhận ra thật nhiều những nuối tiếc.

Chẳng điều gì là bất diệt hay mông lung, chỉ một chút chình chùng cũng đủ làm tim xao xuyến. 

"Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi"

Xuân về ngang phố, Yêu Thương cũng đong đầy như thuở còn vẹn nguyên. Viết cho một trong hàng nghìn hàng vạn những phút giây thả hồn trôi khe khẽ, ráng giữ chút nồng nàn còn sót lại trong khô khan vạn vật. 

Chẳng có sự thật nào chân thực bằng từ chính con Tim nói ra! Chọn cho mình một con đường xa lạ, bước bên cạnh những con tim chưa một lần cạm trán. Hãy cho yêu thương kia một cơ hội để giải bày thì dẫu có là tì vết của cả ngàn sau cũng sẽ xin nguyện vì nhau mà đi hết con đường thênh thang phía trước.

Em đi về nơi lướt thướt nắng 
Ấm áp tình và bạt ngàn thương yêu
Xin hãy yêu chiều 
Xin hãy nâng niu
Cho tim thủ thỉ bao điều muốn nói
Tình ơi!

Viết cho đêm Sài Gòn bỗng chốc dài thêm....
LTG



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

CHUYỆN YÊU 3

[TÔI 18] TỐT NGHIỆP

Letter to my big big love :)