Ngày nắng nhạt

Có yêu thương nào bỗng hóa thành ngọn gió lang thang sớm khuya
Để lặng yên theo anh
Lặng nhìn... Lặng thương yêu.....



Có một ngày nắng nhạt, gió chòng chành chẳng muốn lang thang. Em gom nhặt chút nắng vàng ít ỏi, gói trọn vào nỗi nhớ mang tên Anh.


Có một ngày nắng  bỗng ít "trong xanh", em lần mò trong những đắng lòng của ký ức xa thẳm, dụm dành rồi thả vào hư không.


Có một ngày, nắng chẳng còn đi rong, thôi kiếm tìm một tượng đài đã mất, em vật vờ tiếc nuối cho một cuộc tình đã xa.


Chuyện của ngày hôm qua.


Chuyện của những yêu xa đã trở nên nhạt nhòa, sâu thẳm như sông sâu hun hút.


Chuyện của những tình yêu đầu, rồi hẫng hụt, rồi bao điều chưa kịp nói thành tên.


Thôi thì đành rằng chẳng có gì là mãi mãi, chỉ là... yêu thương ấy bỗng hóa nhạt nhòa, nhưng cũng xin cho thời gian một chút say trong tự thẳm sâu kia.


Ngủ yên, chút tình vụng dại của thủa đôi mươi.


Ngủ yên, chút biếng lười của những ngày trai trẻ.


Ngủ yên, cho những năm tháng vồn vã với thời gian.


Khép lại một ký ức để mở ra một trang mộng ước khác, trong đời!


LTG

SG, 28/06/2014

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tốt nghiệp và Mùa Rơi

[TÔI 18] MỐI TÌNH ĐẦU

[TÔI 18] TỐT NGHIỆP