[TÔI 18] Viết cho Người tôi mãi Yêu
Bình Sơn, ngày … tháng … năm 2010,
Fr0m: Little girl…
Anh thân yêu của em, chẳng mấy chốc
mà mùa hạ cũng đã đến với chúng ta, mùa hạ đẹp rực rỡ và đầy sắc màu… Mùa hạ
năm nay đối với em thật đặc biệt anh à…nhưng em biết, với anh…mùa hạ năm nay cũng như bao mùa hạ khác, cứ
lặng lẽ đến rồi âm thầm rời xa…phải thế không anh?
Mùa hạ cuối của một hành trình
dài và đầy kỉ niệm……
Với em lúc này đây, biết bao cảm xúc và cả những suy tư trong
lòng…Trước anh hôm nay, em xin đc một lần
dù là lần cuối cùng em được bày tỏ tình yêu của mình_cái tình cảm mà trong suốt
thời gian qua em đã cố gắng giấu kín trong lòng, không một lần em trải lòng, không một lần em sống thật với con tim mình, trước
anh….
Nguyện cơn gió mát trong của mùa
hạ mang đến bên anh tình yêu cảu em…vẹn nguyên và mãi chẳng đổi
rời….
Anh có biết không? Ngày đầu tiên
gặp anh…em vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, trong em đã có biết bao cảm xúc, chút lo lắng , hồi hộp,
lại như ngại ngùng và e dè nữa…Hình như đứng trước anh, em thấy mình thật bé nhỏ, anh xuất hiện với
dáng vẻ to lớn, uy nghi mà đẹp rực rỡ, lại
như cổ kính , trang nghiêm mà thật lãng mạn…. Em bị choáng ngợp trước vẻ đẹp ấy_em
cũng không biết nữa…Chỉ biết một điều rằng, có lẽ em đã thầm yêu anh ngay từ
giây phút ấy, cái thời khắc “định mệnh” mà em được gặp anh……
Có lẽ mùa hạ năm nay không có gì
đặc biệt đối với anh, như em đay. . với anh cũng như bao đứa con gái khác…vì
anh có là của riêng ai?Chỉ có em là nghĩ rằng, anh là của riêng em, riếng em àm
thôi…Vì em biết, mình đã yêu anh, yêu anh mất rồi…cái tình yêu ấy cứ lớn dần, lớn
dần theo năm tháng chúng ta bên nhau…
Em_yêu_anh!
Rồi tháng ngày dần trôi, những kỉ
niệm cảu em, nụ cười em, giọt nước mắt hay những cảm xúc bất chợt của con timem, dường như, tất acr đều gắn chặt với hình ảnh anh…. Có
phải chăng , enh bên em mọi lúc, mọi nơi, trong vũ điệu cảu nắng, trong vở nhạc
kich của mưa, nơi khung cửa sổ lộng gió, hành lang dài tít tắp, nơi lang can của
những chiều mộng mơ, hàng ghế đá dưới bóng mát trong lành, nơi gốc cây
me già cứ mỗi mùa thay lá, giữa cơn mưa bay của một chiều gió lộng, cả nơi mái
hiên rộn rã tiếng cười…
Em yêu thơ_ca_nhạc _hoạ…và…em yêu
cả anh nữa,
Anh à!
Hôm nay đây, trước mùa hạ đặc biệt
với những quyết định đặc biệt của cả một đời người, em thiết tha nguyện cầu, nguyện
cho tình yêu của em sẽ được mang đến nơi anh_nơi tình yêu đầu mà em mãi khắc
sâu…
Cảm ơn anh, người đã dạy cho em
biết yêu thương, người đã mang em đến với một thế giới mơi đầy ắp tiếng cười, niềm
vui…người đã dạy em những kiến thức làm người, ươm mầm cho em tình yêu đầu thơ
dại…
Cảm ơn anh , người đã thắp sáng
nơi em niềm tin và hi vọng, chắp cánh ước mơ cho em bay vào đời, sẻ chia những
ưu lo muộn phiền, và bài học làm người mà em mãi không quên…………
Cảm ơn anh!
Dù em biết không bao giờ là đủ.
Và ngày mai đây, em biết rồi sẽ đến
lúc em phải rời xa anh, bước vào đời bằng đôi chân bé nhỏ, học cách đối diện với
cả những gì mình sợ nhất. . nhưng em sẽ không bao giờ khóc anh à, sẽ không gục
ngã dù trong bất kì hoàn cảnh nào…em sẽ vẫn là em, sẽ ngẩng cao đầu đối mặt với
mọi chông gai và thách thức…Vì em biết, những lúc ấy, anh đã chẳng còn gần bên
em nữa rồi…. NHưng em tin rằng, dù ở bất kì đâu, anh vẫn sẽ luôn ủng hộ em, tiếp
thêm sưc mạnh cho em bằng tất cả những gì anh đã từng dạy…
Tạm biệt anh, tình yêu của em!
Tạm biệt hàng ghế đá của những
trưa vắng lặng…
Tạm biệt gốc me già mỗi mùa thay
lá. .
Tạm biệt góc lang can quen thương
Tạm biệt khoảng sân vắng lặng
bình yên…
Và , chào tạm biệt nhé những chiều
lá me bay….
Rồi thời gian sẽ trôi qua, những
mùa hạ lại nối tiếp nhau đến rồi đi. . Có ai đó đã từng bảo với em rằng :thời
gian và khoảng cách sẽ làm thay đổi tất cả! Nhưng anh à, có một điều mà em tin
chắc, em sẽ chẳng bao gờ có thể quên anh và em cũng không cho phép bản thân
mình quên anh_tình yêu của em…với anh…lúc nào cũng như vậy…. vẹn nguyên và
chăng hề thay đổi…
Vì anh à, anh là một phần kí ức
trong con tim em….
Tam biệt anh_tình yêu của em_TRƯỜNG THPT BÌNH SƠN!
Nhận xét
Đăng nhận xét