[TÔI 18] Viết cho màu hoa tím
Sáng
nay đến trường, vô tình phát hiện ra chùm bằng lăng nép mình sau lá biếc. Chợt
nhận ra, bằng lăng thật đẹp, màu tím đẹp lãng mạn mà nao lòng quá, yên bình và
cũng thơ mộng nữa…Trước giờ , chưa hề nhận ra điều đó, đi ngang qua bao lần mà
chẳng thèm ngoái nhìn, giờ mới thấy tôi thật vô tâm, vô tình hay hờ hững…. Xin
lỗi em, bằng lăng à.
Tan
trường, chợt nhận ra sự hiện diện của nhành phượng đỏ, đẹp rực rỡ , hoa phượng
đầu hạ thật đẹp, đẹp đến mức tôi chẳng còn cảm giác gì nữa, . . Sao đến bây giờ
tôi mới nhận ra , phượng vĩ lại đẹp đến nhường ấy, đẹp lắm luôn, …
Tôi
chẳng còn nghĩ được gì cả…. Nhỏ bạn thở dài, …đẹp làm gì, chỉ thêm buồn thôi mày ơi…Ừ, đúng là buồn thật, buồn đến
tê tái lòng, buồn đến quặn thắt…
Nhưng.
. cho dù thế nào, chúng cũng đâu có lỗi, tôi chỉ thấy yêu nó vô ngần, chẳng còn
nghĩ gì xung quanh nữa…chỉ biết, tôi đang rất yêu rất yêu chúng mà thôi…
Giờ mới
thấy, hình như, tâm trạng càng buồn. . tôi càng có nhiều cảm xúc hơn…hành trình
đi đến miền cảm xúc là lúc tôi chợt nhận ra cái qui luật nghiệt ngã của cuộc đời
này….
Tan-hợp. . Hợp-tan…
LÀ một
chuỗi những sự việc xảy ra…có bắt đầu và chắc chắn có kết thúc. .
Có kết
thúc là vĩnh viễn. . nhưng cũng có kết thúc là để bắt đầu một chặng đường mới.
. Nhiều thử thách và chông gai hơn…
Khi
thời gian trôi xa, cuộc sống thay đổi từng ngày, nhiều thách thức, nhiều trở ngại,
ngăn ta bước đi trên chặng đường cuộc đời…Bằng những kỉ niệm của một thời đẹp đẽ,
bằng màu tím dắm say của nhành bằng lăng nở rộ, màu đỏ rực cháy của chùm phượng
vĩ mùa hạ cuối, tiếp thêm sức mạnh tiếp bước ta trên chặng đường phía trước, bằng
đôi chân và bằng cả niềm tin…
Cảm
ơn cuộc đời này vì đã cho mỗi chúng ta một thời để nhớ, gieo trong lòng mỗi người
những cảm xúc thân thương, những tình bạn mà ta mãi khắc sâu trong con tim bé dại,
những tình cảm mà ta mãi không quên….
Những
tháng năm trên ghế nhà trường, bên bè bạn , bên thầy cô và bên gia đình. . Được
chở che, được yêu thương, được sẻ chia, chăm sóc, bao bọc. Được bảo đảm những
gì tốt đẹp nhất, Được dạy rằng…hãy học thật tốt và sống thật có ích nhé con! Đừng
quan tâm gì cả…Rồi mai đây, trên chặng đường phía trước, bước vào đời bằng ý
chí và tự lực bản thân. Trước những va chạm trong cuộc đời chỉ tôi ta đối mặt, tự
thân ta đưa ra những quyết định của riêng tôi…Nắm trong tay cuộc sống của bản
thân, là SINH TỒN hay SỐNG, . . Chẳng biết nữa, chỉ hiểu một
điều, rằng, mai này, khi tự do tung đôi chân bước ra khỏi cánh cửa chật hẹp, ta
không phải uốn tôi trong những khuôn phép cứng nhắc, cũng chẳng phải lo sợ những
lần đi chơi về muộn, …Rồi ta sẽ hiểu, quãng đời tuổi thơ có ý nghĩa như thế
nào………
Nhỏ bạn
bảo:…ước gì cứ như bây giờ mãi, thời gian
ơi_đừng trôi….
Cũng
đúng thôi, tôi cũng chẳng muốn thời gian trôi đi như thế …muốn mọi vật dừng
ngay ở khoảnh khắc hiện tại…muốn được có mãi những chiều ngồi trên sân thượng
nhìn hoàng hôn buông phía cuối cánh đồng…muốn mãi mãi được hưởng trọn từng vạt
gió mát tê người của những chiều hè nắng cháy…Được mãi nhìn những gương mặt
thân thương, chiếc bảng đen với những dòng phấn trắng…. Mái tóc thầy cô qua từng
tháng năm…. và cả tiếng cười của những ngày lên lớp…Phút hồi hộp của những khi
trả bài…
Những
tháng ngày mà tôi sẽ mãi không quên.
Ai đó
bảo, tình bạn tuổi học trò là thứ cao quí và đẹp đẽ nhất, nó thiêng liêng và đáng
để ta trân trọng…
BẠn
có lúc nào lãng quên không?
Tôi
yêu những màu hoa sân trường vắng lặng.
Tôi
yêu những người bạn của tôi…
Tôi
yêu tất cả ….
Hãy
nhớ rắng chúng ta có một trái tim với quá nhiều ngăn để cất giữ yêu thương…
Tình
yêu sẽ làm chúng ta có thêm niềm tin và nghị lực để vượt qua mọi trở
ngại…
Hãy
yêu nhau đi. .
Khi rừng
thay lá
Hãy
yêu nhau đi
Dòng
nước đã trôi xa. .
…
Hãy
trao cho nhau
Muôn
vàn yêu dấu
Hãy
trao cho nhau
Hạnh
phúc lẫn thương đau…
Latiga -2010
Nhận xét
Đăng nhận xét