Rồi một ngày...



Rồi một ngày chúng ta sẽ già đi
Không còn được xưng anh em, người đời sẽ gièm pha dị nghị
Vậy thì xưng tôi - ông, tôi - bà có gì đâu phải nghĩ
Chỉ tình yêu trong ta vẫn trẻ mãi không già

Rồi một ngày màu thời gian trên tóc phôi pha
Những vết nhăn trên da ngày càng thêm hiện rõ
Đôi mắt nhìn quanh khi mờ khi tỏ
Nhưng đã thuộc từ lâu, duy nhất một bóng hình

Rồi một ngày những đứa con ta sẽ lập gia đình
Ngôi nhà chúng mình giờ chỉ còn hai ông bà lão
Nhưng tôi với ông chẳng ai thèm buồn não
Con nó lớn rồi tự tạo cuộc sống riêng

Rồi một ngày gió lạnh thổi triền miên
Tay tôi vẫn ấm trong bàn tay ông gầy guộc
Chẳng biết tôi với ông ai là người đi trước
Nhưng người ở lại chắc sẽ rất đau lòng

Rồi một ngày tim ngừng chảy máu hồng
Nếu có kiếp sau, liệu ông có làm chồng tôi chứ?
Những yêu thương kiếp này tôi xin cất giữ
Và xin hẹn gặp ông vào muôn triệu kiếp sau

Với tôi, cái chết chỉ làm chúng ta tạm xa nhau...



(st)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tốt nghiệp và Mùa Rơi

[TÔI 18] MỐI TÌNH ĐẦU

[TÔI 18] TỐT NGHIỆP