Bằng lăng tím và những vòng xe
Cũng chẳng nhớ tôi yêu màu tím tự lúc nào. Không hẳn là yêu
nhưng giống như một cái gì đó ngấm sâu vào từng mao mạch trong cơ thể bé nhỏ
này. Có lẽ, tôi bắt đầu nhớ vô cùng cái
màu tím ấy, cái màu tím mà tôi vẫn thường trìu mến gọi bằng cái tên dịu dàng
“Màu tím bằng lăng”, có lẽ đã cách đây lâu lắm rồi, 5 năm, khi bước vào cái tuổi
15 nhiều hoài bão và mơ ước.
Ngày ấy, khi vẫn còn là cô học trò lớp 9 lí lắc và hay cười.
Ngày ấy, khi chưa có cái dáng vẻ ngại ngùng mỗi lần nắm tay
cậu bạn cùng bàn ngồi kề bên.
Ngày ấy, khi giấc mơ bé con vẫn còn là chàng bạch mã hoàng tử
sẽ xuất hiện vào một thời khắc nào đó trong cuộc đời, nhanh thôi, có khi chỉ cần
qua ngày là đủ.
Ngày ấy, cái thuở 15 dở dở ương ương mà mọi người vẫn thường
hạnh phúc làm sao mỗi khi nhắc về.
Em mười lăm đẹp như cổ
tích
Vầng trăng tròn chiếu
sáng lung linh
Giấc mơ nhỏ nép trong
ngăn bàn nhỏ
Những nụ cười đẹp như
ánh bình minh
Khi tôi 15, tôi cũng đã bắt đầu nghĩ suy và nhiều ấp ủ, muộn
phiền, lo lắng.
Tôi yêu những vần thơ viết về tuổi học trò tinh nghịch,
thích vô cùng những sẻ chia của bạn bè cùng tuổi trên tuần sang của tờ báo tuổi
mới lớn hàng tuần, đôi khi cũng hay ngẩn ngơ về một chiều nhiều nắng nhưng đầy
gió mát rượi.
Là những lúc chợt khám phá ra bản thân có điều gì đó khác lạ
và đang đổi thay theo từng thời khắc trôi qua.
Tôi thường đạp xe dọc theo bờ
sông nhiều cỏ, nhiều nắng và cả hằng hà những vạt gió miên man, mát trong phả
vào người, lành lạnh và thực dễ chịu.
Cuộc sống bình yên theo từng bước chân tôi qua, thong dong
và tĩnh lặng, rực rỡ, lấp lánh và nhiều những sắc màu, óng ả và chao nghiêng,
cái bóng nhỏ liêu xiêu, cao gầy chênh chếch trên nền cỏ đã ngả màu vàng vọt.
Tôi nhớ, bất giác mình đã mỉm cười và chợt mong vô cùng sự
xuất hiện của cậu bạn ngồi cùng bàn trong lớp. Ước gì giá mà lúc này có cậu ấy ở
đây và dạo bước cùng tôi, thả bộ theo miền cảm xúc nhiều dư vị và thưởng thức
nơi thú vị mà tôi đã khám phá ra. Muốn sẻ chia bí mật nhỏ của tôi với cậu ấy. Mặc
dù, tôi biết thể nào cũng nhận được một trận cười lăn lộn và cái cốc đầu đau điếng
người, kèm theo đó là cái câu quen thuộc mà cứ mỗi lần nghe tôi nói về những mộng
mơ của mình, cậu thường trêu: “Vớ vẩn!”
Thì tôi vẫn biết thế, vậy mà vẫn mong vô cùng một hình ảnh
quen thuộc, quen thuộc đến độ dường như đã thành thói quen, nó luôn xuất hiện
trong đầu những lúc trong tôi bình yên nhất.
Có lẽ là thinh thích, là mên mến, là thương, là nhớ rồi chăng?
Ôi cái thuở 15, cái thuở mà tôi đã biết nỗi nhớ mang hình
dáng như thế nào, thương thương mến mến nó ra làm sao.
Cái thuở 15, nhiều những băn khoăn lắng lo bất chợt về một
điều gì đấy, xa xôi lắm và chẳng thành lời.
Cái thuở 15 đã biết yêu màu hoa tím bằng lăng, và tự lúc nào
đó, màu tím ấy còn được gọi thành lời là màu của nỗi nhớ, của tình cảm đầu đời
man mác và nghiêng nghiêng theo từng vòng xe chở lối ai qua,ướt sũng cả một khoảng
trời kí ức, nhiều nhung nhớ và mộng tưởng.
Màu tím bằng lăng, trong ngần như thuở học trò, chỉ một lần
ghé qua trong suốt cuộc đời này nhưng thấm đẫm tận sâu nơi nào đó bên góc ngực
trái.
Để những thoáng vội vã nơi cuộc sống nhiều thanh âm này, ta
cần lắm một lần được trở về trong màu tím của những vòng xe miên man.
LTG
Sài Gòn, ngày 6 tháng 4 năm 2012
Nhận xét
Đăng nhận xét