[THƠ] MỘNG


Em đứng ở nơi cũ, kiếm tìm giấc mộng của mình.
Hoá ra, hồi ức chính là cái cớ của nỗi nhớ...!

Ngày tháng bỗng chốc như những cơn mơ
Mải miết chạy rồi cũng lạc đường mất
Tháng năm in hằn trên vai anh rất thật
Nước mắt hóa dại khờ cho giấc mộng tàn phai
Yêu thương, yêu thương thấm đẫm những con phố dài
Nồng nàn sương và ướt từng góc nhỏ
Ghen tuông, ghen tuông cắt dại khờ thành những mảng mong manh
Ngày Sài Gòn, ngày vắng anh thật buồn..

SG 3/3/2015

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tốt nghiệp và Mùa Rơi

[TÔI 18] MỐI TÌNH ĐẦU

[TÔI 18] TỐT NGHIỆP