[TÔI 18] - MỞ ĐẦU


"Thanh xuân, chính là gặp gỡ với bảy cái tôi: một là tươi sáng, hai là đau buồn, ba là đẹp đẽ, bốn là mạo hiểm, năm là quật cường, sáu là yếu mềm, và cái cuối cùng chính là - đang trưởng thành"

Và bạn vẫn đang trưởng thành"

Vì đã học cách chấp nhận nên sẽ dễ dàng buông tay những năm tháng vội vã...

Ngày tháng Tư của nhiều năm trước, có cô gái đắm say ngắm nhìn từng cánh hoa bằng lăng rơi ơ hờ ngang cửa lớp, từng cơn mưa tím mát rượi mà đằm đẵm màu buồn. Đôi mắt màu tím của một đứa còn gái cứ tự dặn lòng phải thích màu xanh. Nghe thật ngây ngô, có phải không?

Rồi những tháng năm ấy cũng trôi theo dòng cuồn cuộn chảy, ngoảnh mặt làm ngơ, chút nắng thơ ngây cũng nhạt nhòa theo năm tháng. 

Em thả những mơ màng, những nhẹ nhàng của yêu dấu trong một mùa đắm say, mùa nồng nàn của những tình cảm đầu đời nhiều vội vã.




Ngày tháng Tư, nắng chẳng oi ả nhưng cũng chẳng dịu dàng như nắng tháng Giêng, tháng Hai. Ngày tháng Tư, nắng dường như cũng có khúc tình ca của riêng mình - tình - ca - nắng, tình cả của hoa bằng lăng và cô học trò nhỏ. Tình ca mang màu tím dại khờ, có mùi hăng hắc của cỏ úa chiều, có chút ấm nực người của nắng đầu hạ. Chuyện tình của cô gái nhỏ, cũng chỉ có một mình em biết. 

Ngày tháng Tư, gió nhốt mình trên cành me già xào xạc lá, gói ghém giấc mộng xuân qua trong nỗi nhớ đơn côi của riêng mình. Rồi gió đợi đến mùa thay lá, sẽ thả vào trời xanh vô vàn của thương yêu chất chồng, của yêu đương còn dang dở, của giấc mơ của một thời tím biếc. 

Chuyện của người con gái yêu hoa bằng lăng nhưng cứ mãi khăng khăng thủy chung với màu xanh mộng tưởng. 

Chuyện của người con gái nằm gói gọn trong những chữ : ước mong!

Xin hãy đừng chỉ lẳng lặng "ước mong". Xin hãy đừng chỉ hoài "mong nhớ". Có cô gái nhỏ ngoài kia, đang giương mắt ngước nhìn màu tím rụng dần qua kẽ lá.

SG
Viết cho ngày vội vã nhớ những bâng khuâng đã xa
30/3/2015



Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tốt nghiệp và Mùa Rơi

[TÔI 18] MỐI TÌNH ĐẦU

[TÔI 18] TỐT NGHIỆP