Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2014

Tốt nghiệp và Mùa Rơi

Hình ảnh
19/11/2014 Cuối cùng thì tôi cũng tốt nghiệp. 4 năm đại học, 12 năm học sinh, chưa kể thêm vài ba năm nhà trẻ, mẫu giáo nữa, cũng hơn 20 năm cuộc đời, 1 phần mấy  xinh đẹp nhất đời người cuối cùng cũng kết thúc vào một sáng nắng gắt, đầy người và ngập tràn màu xanh. Sinh viên không hẳn vô ưu - vô tư như thời còn là học sinh, những năm tháng sinh viên của những đứa Tỉnh lẽ cũng không hẳn đầy một màu hồng, chẳng lo chẳng nghĩ. Nhưng mà, xét cho cùng, so với cuộc đời xô bồ ngoài kia, những tháng ngày sinh viên hẵng còn đẹp đẽ biết bao nhiêu.  Những ngày vội vàng đến lớp, vội vàng chen chúc cho mình một chỗ trong bãi giữ xe hàng ngàn chiếc, "lật đật" xếp hàng thang máy, ăn vội hộp xôi mặn chán ngắt quen thuộc, tranh thủ lôi tập trắc nghiệm ra xem để xíu có bài kiểm tra.  Những ngày nhấm nhẳng nhau tan lớp "họp hành" nhau ở căn tin, "con xyz đi kiếm chỗ, giành địa bàn, con abc ra mua nước, tui xếp hàng mua thức ăn", vừa thưởng thức bữa trưa tron

[TÔI 18] For my teachers

Hình ảnh
Tháng 11 rồi đấy. Tháng nhiều hoài niệm và lắm ước mơ… Bất chợt lòng chùng xuống cho những xuyến xao phút ban đầu. Có đôi khi muốn bản thân có nhiều lắm một thói quen để những khi như thế này, lại  có một việc gì đó để làm, để gặm nhấm những suy nghĩ trong lòng… Chẳng có thói quen uống cà phê những bận sáng sớm, ngồi ngắm đất trời và thưởng thức vị đời. Ấy thế mà vẫn thật lạ lùng…ta nhìn mọi thứ sao mà thật khác quá! Một cách chầm chậm,  nhìn thời gian lướt ngang trong từng hơi thở, nhẹ nhàng trôi qua từng cái khẽ chớp mắt… Ôi sao mà buồn! Có những tháng 11 làm con người ta bất chợt nhận ra cái  quí giá của thời gian, của tuổi trẻ, của lòng người và của những kí ức… Anh bạn tôi bảo : “kỉ niệm được gọi là đẹp không phải vì nó vui hay buồn…mà vì, nó là duy nhất và không bao giờ trở lại…” Có những tháng 11 đã trôi qua và mãi mãi không bao giờ trở lại…như chuyến tàu thời gian đã mất đi bánh thắng, chẳng thể nào dừng lại hay quay đầu, vì “đường rây” là duy nhất, vì là

[TÔI 18] Bằng lăng tím và những vòng xe

Hình ảnh
Người ta bảo những ai yêu màu hoa tím thường mang trong lòng nhiều nỗi suy tư, phiền muộn và chút gì đó như là lãng mạn của thưở mười tám đôi mươi, khi vẫn còn nhiều sao những mộng mơ khờ dại, thả ước mơ bay cùng cánh bướm lượn ngoài khung cửa sổ. Cũng chẳng nhớ tôi yêu màu tím tự lúc nào. Không hẳn là yêu nhưng giống như một cái gì đó ngấm sâu vào từng mao mạch trong cơ thể bé nhỏ này. Có lẽ, tôi bắt đầu  nhớ vô cùng cái màu tím ấy, cái màu tím mà tôi vẫn thường trìu mến gọi bằng cái tên dịu dàng “Màu tím bằng lăng”, có lẽ đã cách đây lâu lắm rồi, 5 năm, khi bước vào cái tuổi 15 nhiều hoài bão và mơ ước. Ngày ấy, khi vẫn còn là cô học trò lớp 9 lí lắc và hay cười. Ngày ấy, khi chưa có cái dáng vẻ ngại ngùng mỗi lần nắm tay cậu bạn cùng bàn ngồi kề bên. Ngày ấy, khi giấc mơ bé con vẫn còn là chàng bạch mã hoàng tử sẽ xuất hiện vào một thời khắc nào đó trong cuộc đời, nhanh thôi, có khi chỉ cần qua ngày là đủ. Ngày ấy, cái thuở 15 dở dở ương ương mà mọi người vẫn

[TÔI 18] Viết cho Người tôi mãi Yêu

Hình ảnh
Bình Sơn, ngày … tháng … năm 2010, Fr0m: Little girl… Anh thân yêu của em, chẳng mấy chốc mà mùa hạ cũng đã đến với chúng ta, mùa hạ đẹp rực rỡ và đầy sắc màu… Mùa hạ năm nay đối với em thật đặc biệt anh à…nhưng em biết, với  anh…mùa hạ năm nay cũng như bao mùa hạ khác, cứ lặng lẽ đến rồi âm thầm rời xa…phải thế không anh? Mùa hạ cuối của một hành trình dài và đầy kỉ niệm…… Với em lúc này đây,  biết bao cảm xúc và cả những suy tư trong lòng…Trước anh hôm nay,  em xin đc một lần dù là lần cuối cùng em được bày tỏ tình yêu của mình_cái tình cảm mà trong suốt thời gian qua em đã cố gắng giấu kín trong lòng,  không một lần em trải lòng,  không một lần em sống thật với con  tim  mình,  trước anh…. Nguyện cơn gió mát trong của mùa hạ mang đến bên anh tình yêu cảu  em…vẹn nguyên và mãi chẳng  đổi rời…. Anh có biết không? Ngày đầu tiên gặp anh…em vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, trong em đã có biết bao cảm xúc,  chút lo lắng ,  hồi hộp,  lại như ngại ngùng và e dè nữa…Hình

[TÔI 18] Viết cho màu hoa tím

Hình ảnh
Sáng nay đến trường, vô tình phát hiện ra chùm bằng lăng nép mình sau lá biếc. Chợt nhận ra, bằng lăng thật đẹp, màu tím đẹp lãng mạn mà nao lòng quá, yên bình và cũng thơ mộng nữa…Trước giờ , chưa hề nhận ra điều đó, đi ngang qua bao lần mà chẳng thèm ngoái nhìn, giờ mới thấy tôi thật vô tâm, vô tình hay hờ hững…. Xin lỗi em, bằng lăng à. Tan trường, chợt nhận ra sự hiện diện của nhành phượng đỏ, đẹp rực rỡ , hoa phượng đầu hạ thật đẹp, đẹp đến mức tôi chẳng còn cảm giác gì nữa, . . Sao đến bây giờ tôi mới nhận ra , phượng vĩ lại đẹp đến nhường ấy, đẹp lắm luôn, … Tôi chẳng còn nghĩ được gì cả…. Nhỏ bạn thở dài, … đẹp làm gì, chỉ thêm buồn thôi mày ơi …Ừ, đúng là buồn thật, buồn đến tê tái lòng, buồn đến quặn thắt… Nhưng. . cho dù thế nào, chúng cũng đâu có lỗi, tôi chỉ thấy yêu nó vô ngần, chẳng còn nghĩ gì xung quanh nữa…chỉ biết, tôi đang rất yêu rất yêu chúng mà thôi… Giờ mới thấy, hình như, tâm trạng càng buồn. . tôi càng có nhiều cảm xúc hơn…hành trình đi đến