Sài Gòn một mình tôi

Yêu thương ngập tràn nơi khóe mắt. Có chút mặn đắng lạnh buốt ở con tim.
Ngày nhè nhẹ cứ lãng đãng trôi ngang, giữa những chiều Sài Gòn lác đác mưa bay, tim bỗng chùng chình nhịp đập. Nhớ về một nơi nào đấy rấy thương thuộc mà xa xôi quá.

Sài Gòn dạo này mưa rả rích, mưa âm ỉ...Lại nhớ nơi nào đấy cũng sắp đến những ngày bão giông tràn về. Mùa nước lên, mùa của những tiếng sấm rền vang trời vang đất, mái tôn dày lộp độp tiếng mưa tuôn.
Mùa nước lên, mùa của bát cơm nóng hổi mỗi sớm, mùa của ấm trà ba pha, mùa của những đêm cả nhà 5 người quây quần bên cái đài nhỏ, dỏng tai nghe tin bão xa bờ.
Mùa nước lên, trời tối om như mực, bọn trẻ hồ hởi vì chẳng cần phải tới trường, í ới nhau gấp thuyền thả trôi những niềm vui thơ trẻ.

Tôi nhớ những mùa nước lên quê nhà đến da diết, nhớ đến quặn thắt tim gan. Ngoài trời kia, ở một nơi rất xa, cũng có những con tim lang thang như thế, cố kiếm tìm một bóng dáng thân thuộc trên con phố lạ, đầy người mà quạnh quẽ biết bao.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

CHUYỆN YÊU 3

[TÔI 18] TỐT NGHIỆP

Letter to my big big love :)