Bằng lăng tím và những vòng xe
Người ta bảo những ai yêu màu hoa tím thường mang trong lòng nhiều nỗi suy tư, phiền muộn và chút gì đó như là lãng mạn của thưở mười tám đôi mươi, khi vẫn còn nhiều sao những mộng mơ khờ dại, thả ước mơ bay cùng cánh bướm lượn ngoài khung cửa sổ. Cũng chẳng nhớ tôi yêu màu tím tự lúc nào. Không hẳn là yêu nhưng giống như một cái gì đó ngấm sâu vào từng mao mạch trong cơ thể bé nhỏ này. Có lẽ, tôi bắt đầu nhớ vô cùng cái màu tím ấy, cái màu tím mà tôi vẫn thường trìu mến gọi bằng cái tên dịu dàng “Màu tím bằng lăng”, có lẽ đã cách đây lâu lắm rồi, 5 năm, khi bước vào cái tuổi 15 nhiều hoài bão và mơ ước. Ngày ấy, khi vẫn còn là cô học trò lớp 9 lí lắc và hay cười. Ngày ấy, khi chưa có cái dáng vẻ ngại ngùng mỗi lần nắm tay cậu bạn cùng bàn ngồi kề bên. Ngày ấy, khi giấc mơ bé con vẫn còn là chàng bạch mã hoàng tử sẽ xuất hiện vào một thời khắc nào đó trong cuộc đời, nhanh thôi, có khi chỉ cần qua ngày là đủ. Ngày ấy, cái thuở 15 dở dở ương ương mà mọi người vẫn thư