Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2014

Bằng lăng tím và những vòng xe

Hình ảnh
Người ta bảo những ai yêu màu hoa tím thường mang trong lòng nhiều nỗi suy tư, phiền muộn và chút gì đó như là lãng mạn của thưở mười tám đôi mươi, khi vẫn còn nhiều sao những mộng mơ khờ dại, thả ước mơ bay cùng cánh bướm lượn ngoài khung cửa sổ. Cũng chẳng nhớ tôi yêu màu tím tự lúc nào. Không hẳn là yêu nhưng giống như một cái gì đó ngấm sâu vào từng mao mạch trong cơ thể bé nhỏ này. Có lẽ, tôi bắt đầu  nhớ vô cùng cái màu tím ấy, cái màu tím mà tôi vẫn thường trìu mến gọi bằng cái tên dịu dàng “Màu tím bằng lăng”, có lẽ đã cách đây lâu lắm rồi, 5 năm, khi bước vào cái tuổi 15 nhiều hoài bão và mơ ước. Ngày ấy, khi vẫn còn là cô học trò lớp 9 lí lắc và hay cười. Ngày ấy, khi chưa có cái dáng vẻ ngại ngùng mỗi lần nắm tay cậu bạn cùng bàn ngồi kề bên. Ngày ấy, khi giấc mơ bé con vẫn còn là chàng bạch mã hoàng tử sẽ xuất hiện vào một thời khắc nào đó trong cuộc đời, nhanh thôi, có khi chỉ cần qua ngày là đủ. Ngày ấy, cái thuở 15 dở dở ương ương mà mọi người vẫn thư

Rồi một ngày...

Hình ảnh
Rồi một ngày chúng ta sẽ già đi Không còn được xưng anh em, người đời sẽ gièm pha dị nghị Vậy thì xưng tôi - ông, tôi - bà có gì đâu phải nghĩ Chỉ tình yêu trong ta vẫn trẻ mãi không già Rồi một ngày màu thời gian trên tóc phôi pha Những vết nhăn trên da ngày càng thêm hiện rõ Đôi mắt nhìn quanh khi mờ khi tỏ Nhưng đã thuộc từ lâu, duy nhất một bóng hình Rồi một ngày những đứa con ta sẽ lập gia đình Ngôi nhà chúng mình giờ chỉ còn hai ông bà lão Nhưng tôi với ông chẳng ai thèm buồn não Con nó lớn rồi tự tạo cuộc sống riêng Rồi một ngày gió lạnh thổi triền miên Tay tôi vẫn ấm trong bàn tay ông gầy guộc Chẳng biết tôi với ông ai là người đi trước Nhưng người ở lại chắc sẽ rất đau lòng Rồi một ngày tim ngừng chảy máu hồng Nếu có kiếp sau, liệu ông có làm chồng tôi chứ? Những yêu thương kiếp này tôi xin cất giữ Và xin hẹn gặp ông vào muôn triệu kiếp sau Với tôi, cái chết chỉ làm chúng ta tạm xa nhau... (st)

Mái ấm

Hình ảnh
Anh quét nhà, em rửa bát Con chúng mình nhí nhảnh hát ca Hạnh phúc thật gần, hạnh phúc chẳng đâu xa Nhà của mình ngập tràn hoa anh nhỉ? Cứ mỗi cuối tuần hay vào ngày nghỉ Vợ chồng mình dắt cu Tí về quê Bố mẹ hai bên mong lắm chúng mình về Ăn bữa cơm, cùng nhau nghe tin tức. Mỗi sáng sớm anh, con còn say giấc Em sẽ là người thức dậy đầu tiên Bữa sáng giản đơn với bún, miến anh nghiền Của nhóc con cháo ăn liền nó thích, Đừng quát con khi nó mải đùa, mải nghịch Trẻ con mà nó thích vậy đó anh Để con mình được phát triển thật nhanh Hai chúng mình sẽ nhẹ nhàng chỉ bảo. Anh đi làm về khuya anh nhớ báo Em ở nhà, lo cắm nước rồi pha Anh về nhà dù mệt rũ người ra Tắm nước ấm xong là anh khỏe lại. Chuyện vợ chồng có nhiều khi giận dỗi Anh đừng buồn, ôm gối ngủ sô pha Phải nói nhau nghe để hai đứa hiểu ra Rồi cười tươi mình làm hòa anh nhé. Mình cùng dựng xây mái ấm bình yên như thế. •    Lai Ka

Đợi gió, đợi mây...đợi Yêu thương về ngang qua đây...

Hình ảnh
Có một ngày nhiều vàng âm của nắng, nhiều nhặng xị của mưa, nhiều những lưa thưa của chút tình cảm đầu đời ngây dại. Em lang thang muốn kiếm tìm riêng mình một bến đỗ cho con tim non.  Cho những ai đang mỏi mòn tìm một bờ vai ấm, cho những ai đang dưỡng nuôi tình cảm âm thầm cho một người nào đó. Ngày nào đó, ngày em cũng hẳn ấp ủ cho tim hình bóng một người, một người đã xuất hiện và theo tâm trí em trong suốt những năm tháng sau này.  Ngày tình con lẽo đẽo ở nơi xa tít nào đó trong thế giới gọi là tương lại, em đợi chờ Yêu thương về ngang qua ngõ, cho bõ những năm tháng còm cõi ngóng trông. Yêu cho ngày xa vắng chút hiếu thắng của tuổi tròn trăng thôi này, tuổi trẻ! thôi đừng băn khoăn thôi đừng nhung nhớ thôi những mộng mơ cho ngày tình kết quả Em học cách yêu thương một người thật trọn vẹn, yêu từ thuở sơ khai của những ngày trăng hãy còn tròn lắm.  SG, viết cho một ngày rối rắm những dự định tương lai, về một mái ấm, về một gia đình 15/7/3014

Yêu Sài Gòn như một Người tình

Hình ảnh
Nha Trang. Hội An. Hà Nội. Venice. Rome. Stockholm. Ai cũng cảm thấy mệt. Ai cũng muốn đến nơi nào đó. Nơi nào đó cũng được. Nơi nào cũng tốt hơn ở đây. Nơi nào cũng trong lành hơn ở đây. Nơi nào cũng dễ thở hơn ở đây. Nơi nào cũng có thể là một chốn dấu yêu nhung nhớ được. Nơi nào cũng là một cứu cánh cho chúng ta khỏi nơi này. Khỏi Sài Gòn. Không ở Sài Gòn Sài Gòn chật chội. Sài Gòn bụi. Sài Gòn ồn. Sài Gòn càng lúc càng nhiều bất an. Sài Gòn như cánh cửa mở rộng, chẳng từ chối, cũng chẳng hứa hẹn. Người ta đổ về thành phố này để mưu kế, để quần quật. Người ta đến để học tập, để cạnh tranh, để làm nhiều thứ, rất nhiều thứ, nhưng không bao giờ để thăm thú và nghỉ ngơi. Chúng ta có thể ghé tới Sài Gòn, một đôi lúc, khi rời đi sẽ không thương nhớ. Thành phố cùng tất cả xô bồ dọc ngang hợp thành khối kiến trúc mệt mỏi rối rắm, ai có thể mong nhớ một người tình luộm thuộm khó hiểu, dù người tình ấy giàu sang và vui vẻ? Người ta chỉ tức giận, buồn bã và tuyệt vọng ở đây.

Thật may mắn vì chúng ta đã từng là những người bạn

Hình ảnh
Thật may mắn vì chúng ta đã từng là những người bạn... Đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ lại chuyện chúng mình, em vẫn thấy thật kỳ diệu và may mắn biết bao nhiêu. Anh và Em, hai đứa đã từng là những người bạn của nhau từ những ngày chúng ta còn chưa biết đến những cảm xúc khi "yêu một ai đó".  Ngày em vào lớp 6, cảm ơn cô giáo vì đã cho hai chúng ta chia sẻ chỗ ngồi. Tuy lúc đó em và anh chẳng mấy khi hòa hợp, anh nhỉ? Thật may mắn vì chúng ta đã từng là những người bạn, những người bạn không thân thiết nhưng ít nhất cũng gọi nhau bằng danh xưng "bạn bè".  Thật may mắn vì chúng ta đã từng là những người bạn trước khi là người yêu của nhau. Để mỗi lần ngồi tỉ tê với tụi bạn thân, em có thể kể tỉ tỉ điều về anh của ngày xưa, ngày còn là "thằng nhóc" còn nghịch ngợm, hay chọc ngoái cô bạn tội nghiệp cùng bàn - là em. Lúc đó anh rất đáng ghét, thực sự rất khó ưa! =))) Thật may mắn vì chúng ta đã từng là những người bạn trước khi là người yêu của nha

Dù có cách xa

Hình ảnh
Đôi khi... Bạn sẽ chẳng thể biết được giá trị của hạnh phúc cho đến một ngày nó chẳng còn cạnh bên. Bạn sẽ thấy bản thân thật chênh vênh khi một lúc nào đó giật mình ngoảnh lại và tự hỏi bản thân thực ra đang nắm giữ những gì? Bạn sẽ thấy con tim ngừng rên rỉ, lí trí ngừng kêu la chỉ bởi vì niềm tin...bỗng dưng bị lỗi nhịp. Ngày hôm qua lá trên cành chỉ một màu xanh úa màu của những quả sấu chua đang lên men ngọt lịm màu của những hờn giận đã trở thành dĩ vãng Ngày hôm qua khi lá bàng chưa rơi nhiều đến thế tím bằng lăng chẳng hát khúc say mê nắng nồng nàn, yêu cũng thôi hoan hỉ Ngày hôm qua ngày tình có anh  LTG SG, ngày tăng ca, mưa rả rích

Để mẹ dạy con cách yêu một người đàn ông...

Hình ảnh
Con thương mến!   Sẽ có một nửa cuộc đời con chung sống bên người khác chứ không bé bỏng trong vòng tay mẹ chở che. Sẽ có một ngày người con nghĩ đến trước tiên là chàng trai kia chứ không còn là mẹ. Những vui buồn của con sẽ chẳng còn giản đơn khi trái tim đã bắt đầu lệch nhịp.  Mẹ hiểu, con yêu! Mẹ không thể chỉ trỏ buộc con yêu người này hay phải thích người kia, lại càng không thể thay con sống với những buồn vui của người mà con lựa chọn. Mẹ chỉ có thể nói với con những điều nhỏ nhặt, để yêu một người đàn ông, con phải cố gắng nhiều.   Mặc kệ người đời vẫn cứ ví phụ nữ như phở với cơm, con không là cơm, lại càng không phải phở. Sao phải nghĩ mình là đồ ăn để người ta thử? Con là con – một người phụ nữ, vậy thôi.  Trong mắt nhiều đàn ông, đàn bà gồm hai loại: loại để yêu và loại chỉ… để không. Nếu không được yêu, cũng đừng bao giờ làm người dự trữ. Người cần mình, không thiếu, con yêu! Mẹ không yêu cầu con học rộng tài cao, nhưng mẹ mong con hãy tìm một công việc ch

Ghen

Hình ảnh
"Kẻ nào không ghen là không yêu" - Augustin Kể cũng lạ, tình cảm con người xét ra cũng chỉ như vòng luẩn quẩn, đi mãi đi mãi rồi cuối cùng cũng về nơi bắt đầu. Lạ lùng ở chỗ chính cái người ta đem ra "lên án" lại là chính cái người ta ngày này qua ngày khác cứ bám víu, chẳng buông.  Hồi trước, tôi có đọc được một câu đại loại kiểu như : "Đừng dại hỏi về quá khứ, để rồi đi ghen với tình cũ của người ta. Chẳng ai so sánh lại với những điều đã qua, chẳng ai cạnh tranh nổi với một ảo ảnh, có hiểu không? Hoài công…" Tình cảm vốn dĩ là tự nguyện, tự nguyện đến với nhau, tự nguyên thương yêu, rồi cũng tự nguyện "trói buộc" nhau. Lại nhớ đến giai thoại về ổ khóa tình yêu ở bên nước nọ xa xôi, các cặp đôi trẻ thường tìm đến, chọn cho mình một ổ khóa, khóa lại rồi vứt chìa khóa xuống biển sâu, ý chỉ tình yêu sẽ là vĩnh viễn, và chẳng thể nào buông ra được. Thực ra không phải tôi không tin, nhưng tôi cảm thấy hành động đó là vô nghĩa, đã gọi là Yêu thì