Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2015

CHUYỆN YÊU 3

Hình ảnh
Tôi thường viết về những năm tháng cũ, những ngày nhuộm màu vàng vọt của thời gian... Và trong những câu chuyện cũ kỹ ấy, tôi thường ướp chút “hương vị” của mình vào trong đó. Có thể là buồn, có thể là ngập tràn hy vọng, cũng có thể là vài phút đợi chờ, mong mỏi... Thật ra thì tâm hồn tôi không đến nỗi yếu đuối như thế, ấy vậy mà những câu chuyện tôi kể, những bức vẽ tôi tô đều phảng phất cái buồn đến nao lòng. Buồn đến tê dại. Buồn đến thật đáng thương. Xin đừng thương hại tôi. Xin đừng vội đưa vài câu an ủi kiểu như đã hiểu tôi lắm. Xin đừng phán xét. Chỉ đồng cảm thôi, có được không? Năm tôi học 12. Gia đình tôi có nhiều biến cố. Ngày ngày ba mẹ cãi vã, la hét. Áp lực bài vở, thi cử của năm cuối cấp làm tim tôi đôi lúc như bị bóp nghẹt. Cảm giác như chỉ muốn được chết đi một lần để thoát khỏi mệt mỏi. Lúc đó tôi căm ghét những người tự xưng đã trưởng thành đến độ tôi đã hét lên vào mặt họ, rằng: Hãy để tôi yên!!! Những năm tháng đẹp nhất cuộc đời tôi đã trải qua cùng với kh

CHUYỆN YÊU 2

Hình ảnh
“Những nhớ nhung rồi có nghĩa gì không? Chúng ta đâu còn gì chung ngoài những năm tháng cũ...” ----Anh Khang---- Hồi đó, tưởng thích 1 người là mãi mãi, là suốt đời, ấy vậy mà không... Hồi đó, tưởng cậu ấy là tất cả, là duy nhất, là trọn vẹn... nhưng mà hình như, tôi đã sai rồi... Hồi đó, mặc nhiên nhắm mắt là nghĩ đến cậu, mở mắt là phải nhìn cậu, cứ nghĩ cậu là cả một bầu trời thương nhớ...ấy vậy mà, năm tháng cũng lụi tàn trôi qua... Hồi đó, có thương yêu thật lòng, có mong ngóng, có hẹn thề, có lắng lo, trăn trở... rằng, sẽ đến lúc nào đấy, chúng ta sẽ đi du lịch cùng nhau, chân đặt đến những nơi xa lạ của tạo hóa, tay nắm chặt tay và ánh mắt sẽ nhìn về cùng một hướng... Chỉ cần, có anh và có tôi. Chỉ cần là nơi hai ta thuộc về. Ngày ấy, tuổi trẻ hãy còn mê muội và đắm đuối với những câu chuyện tình đẹp như mơ mà sinh ra ảo giác. Thế nhưng mà.... Thời gian thấm thoắt trôi qua, suy nghĩ lớn dần đều theo bậc thang của tuổi tác. Dần dần cũng nhận ra, yêu đương ấy

CHUYỆN YÊU 1

Hình ảnh
Nhiều người nhắc đến Mối tình đầu như một điều gì đấy thật thiêng liêng và vĩ đại. Người ta tôn sùng nó đến độ đôi khi làm chính người trong cuộc cứ mãi băn khoăn, rằng, liệu có nên từ bỏ hay không trong khi trên con đường ấy, mặc dù họ đã vô cùng cố gắng nhưng chẳng thể nào cứu vãn được nữa. Những chuyện tình như thế cũng lần lượt lướt qua nhau. Có những người sẽ trở thành xa lạ nhưng cũng có những người buộc phải giáp mặt nhau cho đến hết cuộc đời. Tôi có rất nhiều niềm tin với thứ tình cảm đầu đời thuần khiết ấy. Tôi cảm thấy, những ai quen và dành tình cảm cho nhau từ những ngày tim bắt đầu biết rung động thì rất đáng được trân trọng, và tình cảm ấy, bằng cách nào đó, xin hãy bình yên mà lớn dần theo năm tháng. Vì tôi tin, sẽ có một happy ending cho những tình cảm thời tròn trăng. Ấy vậy mà... Cuộc đời không như mơ, tình đời cũng chẳng như bài thơ. Bạn đã nghe câu “Gà néo đứt dây” chưa, khi một người cố dung hòa trong khi người kia cứ điềm nhiên phớt tỉnh thì sẽ đến lúc

Những ngày cuối năm

Hình ảnh
Thật ra thì, chờ đợi không đáng sợ, chỉ là cái cảm giác chẳng biết chờ đến bao giờ thực sự... thực sự chẳng mấy khi dễ chịu... Giống như trên con đường ấy, bạn cứ đi, mà chẳng biết nó sẽ dẫn đến đâu, phía trước là gì, đằng ấy có ai không, nơi đó như thế nào, ... Nói chung, bạn sẽ không hình dung được bất cứ điều gì về "nó", phía trước bạn... Nhưng mà dừng lại thì không được, quay lưng lại là điều quá xa xỉ, vậy nên cứ bước thôi, chân cứ đi - một - cách - vô- thức.. Rồi tôi đổ thừa cho thời gian, vịn vào tấm màn chắc nịch của tạo hóa để trả lời cho những câu hỏi ngày này qua ngày khác người ta cứ nhồi nhét vào đầu tôi... Thật ra, được chờ đợi, đó hẳn cũng là một hạnh phúc. Chỉ là, làm ơn, hãy cho tôi một cái đích để đợi chờ, thì hẳn, quá trình ấy sẽ trở nên đầy hưng phấn, chứ không phải là cứ tẻ - nhạt như thế này. Pls, don't leave me alone. Rồi ngày qua ngày cứ trôi qua lặng lẽ, ngoảnh mặt một giây, một năm nữa sắp qua đi, lại làm công việc quen thuộc c