CHUYỆN YÊU 3
Tôi thường viết về những năm tháng cũ, những ngày nhuộm màu vàng vọt của thời gian... Và trong những câu chuyện cũ kỹ ấy, tôi thường ướp chút “hương vị” của mình vào trong đó. Có thể là buồn, có thể là ngập tràn hy vọng, cũng có thể là vài phút đợi chờ, mong mỏi... Thật ra thì tâm hồn tôi không đến nỗi yếu đuối như thế, ấy vậy mà những câu chuyện tôi kể, những bức vẽ tôi tô đều phảng phất cái buồn đến nao lòng. Buồn đến tê dại. Buồn đến thật đáng thương. Xin đừng thương hại tôi. Xin đừng vội đưa vài câu an ủi kiểu như đã hiểu tôi lắm. Xin đừng phán xét. Chỉ đồng cảm thôi, có được không? Năm tôi học 12. Gia đình tôi có nhiều biến cố. Ngày ngày ba mẹ cãi vã, la hét. Áp lực bài vở, thi cử của năm cuối cấp làm tim tôi đôi lúc như bị bóp nghẹt. Cảm giác như chỉ muốn được chết đi một lần để thoát khỏi mệt mỏi. Lúc đó tôi căm ghét những người tự xưng đã trưởng thành đến độ tôi đã hét lên vào mặt họ, rằng: Hãy để tôi yên!!! Những năm tháng đẹp nhất cuộc đời tôi đã trải qua cùng với kh