Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2015

[TÔI 18] - MỞ ĐẦU

Hình ảnh
"Thanh xuân, chính là gặp gỡ với bảy cái tôi: một là tươi sáng, hai là đau buồn, ba là đẹp đẽ, bốn là mạo hiểm, năm là quật cường, sáu là yếu mềm, và cái cuối cùng chính là - đang trưởng thành" Và bạn vẫn đang trưởng thành" Vì đã học cách chấp nhận nên sẽ dễ dàng buông tay những năm tháng vội vã... Ngày tháng Tư của nhiều năm trước, có cô gái đắm say ngắm nhìn từng cánh hoa bằng lăng rơi ơ hờ ngang cửa lớp, từng cơn mưa tím mát rượi mà đằm đẵm màu buồn. Đôi mắt màu tím của một đứa còn gái cứ tự dặn lòng phải thích màu xanh. Nghe thật ngây ngô, có phải không? Rồi những tháng năm ấy cũng trôi theo dòng cuồn cuộn chảy, ngoảnh mặt làm ngơ, chút nắng thơ ngây cũng nhạt nhòa theo năm tháng.  Em thả những mơ màng, những nhẹ nhàng của yêu dấu trong một mùa đắm say, mùa nồng nàn của những tình cảm đầu đời nhiều vội vã. Ngày tháng Tư, nắng chẳng oi ả nhưng cũng chẳng dịu dàng như nắng tháng Giêng, tháng Hai. Ngày tháng Tư, nắng dường như cũng có khúc tìn

Yêu thấy Thương về ngang ngõ

Hình ảnh
Chiều nắng nhạt, gió vu vơ ôm nỗi nhớ của một cô gái nhỏ, mắt khờ khạo nhìn xa xăm. Chiều nhẹ nhàng và đằm thắm, giấu mắt em cười vào nỗi nhớ đơn côi. Chiều sánh đôi, chiều lạnh lùng xa vắng. Nắng tắt rồi, Anh có thấy yêu thương về ngang qua đây? Yêu dấu ơi, yêu dấu đi xa rồi, có còn về không? -----------------

[THƠ] CHIỀU

Hình ảnh
Có một chiều trên phố nhỏ Em ngồi đó nghe gió hát nghêu ngao Có một chiều, rất xôn xao Anh thổi sáo cho bài ca em hát Chiều nắng nhạt, gió vu vơ Em mong chờ cho một điều chưa nói Chiều oi ả vời vợi xa Anh nhạt nhòa, rồi đi mất Chiều lâng lâng ôm nỗi nhớ Gói bơ vơ lẫn mong chờ....giấu đi.  Rồi yêu dấu thôi mộng mị Rồi yêu kiều cũng cất bước ra đi Khúc hát trên sông trong một chiều xa xỉ Cũng chỉ là chút mặn đắng đầu môi. Yêu nhau.... để đó... Có còn hơn không :P  LTG Sài Gòn đêm một mình trên gác nhỏ

[THƠ] MỘNG

Hình ảnh
Em đứng ở nơi cũ, kiếm tìm giấc mộng của mình. Hoá ra, hồi ức chính là cái cớ của nỗi nhớ...! Ngày tháng bỗng chốc như những cơn mơ Mải miết chạy rồi cũng lạc đường mất Tháng năm in hằn trên vai anh rất thật Nước mắt hóa dại khờ cho giấc mộng tàn phai Yêu thương, yêu thương thấm đẫm những con phố dài Nồng nàn sương và ướt từng góc nhỏ Ghen tuông, ghen tuông cắt dại khờ thành những mảng mong manh Ngày Sài Gòn, ngày vắng anh thật buồn.. SG 3/3/2015