Sài Gòn, ngày 16/10/2014

Sài Gòn trời trở những cơn mưa
Râm ran thôi nhưng đủ làm tim ướt lạnh
có những nỗi buồn rơi hoài trong hiu quạnh
cần một chút ấm nồng ru đêm dài qua thật nhanh
Đừng yêu chiều em như những ngày thơ bé
Sẽ là gian dối nếu mãi được bao bọc và chở che
Xin cho được làm một trong hằng hà hàng triệu triệu hành tinh ngoài vũ trụ kia
Rơi trên những nốt nhạc
Rơi trên những thanh âm sống đời.
Ngồi nơi đây 
chỉ riêng em trong bốn bức tường quạnh quẽ
Mong tìm được hơi ấm quen thuộc của bàn tay ai
Nhưng bóng đêm cứ bủa vây lấy những miệt mài
Mình yêu nhau như vậy...liệu có thành hay không?
Em dạo bước giữa những nhớ mong
Nhưng đợi chờ hay lập lờ cảm xúc
Nỗi nhớ ấy, thực ra, như đang sôi sục
Chỉ là em gắng gượng mang tình yêu mình cất đi
Người bảo em sao cứ mãi ôm tình si mộng mị
Chúng có là gì với khoảng cách của hai ta>
Chỉ cần cất lời ca, tình yêu ấy sẽ mãi mãi vẹn tròn
Tình ơi, xin em đừng ngủ yên!

SG, ngày mưa

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tốt nghiệp và Mùa Rơi

[TÔI 18] MỐI TÌNH ĐẦU

[TÔI 18] TỐT NGHIỆP