Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2014
Gửi Anh trong những ngày đầu tháng Mười nhiều nhớ nhung, Tháng Mười, Sài Gòn lúc nắng lúc mưa, trời hanh hao và thoáng chút gió nhẹ, nhưng cũng đủ làm tim rung lên theo từng nhịp đập.  Tháng Mười, em bước hoang hoải trên những lối về, chỉ mình em làm bạn với từng ánh đèn hắt ra từ từng ô cửa kính trên đường vội vã.  Ngày thật dài cho những tình yêu

28/9/2014 - Mơ tưởng về một đám cưới ^0^

Hình ảnh
Hôm nay đi mừng đám cưới chị, 4 năm quen và yêu nhau từ "cộng đồng ảo" giờ hạnh phúc đã đến ngày kết quả, ngọt ngào và sung mãn. Chúc mừng anh chị, chúc anh chị hạnh phúc, long phụng sum vầy, nhà ngoại có thêm chàng rể quí, nhà nội rộn rã đón nàng dâu hiền. :)  ************ Gửi Anh, người luôn xuất hiện trong suy nghĩ của em, Hôm qua em nhìn hai anh chị ấy hạnh phúc bên nhau, tay trong tay đi vào sân khấu, cùng nhau cắt bánh, cùng nhau rót rượu, cùng nhau uống giao bôi, đứng giữa những tràng pháo tay, giữa gia đình, người thân và bạn bè, em bất giác tưởng tượng đến ngày anh và em sẽ là chủ nhân chính của buổi tiệc ấy, đám cưới anh và em. Hôm ấy em sẽ mặc một chiếc sê-ri trắng, đơn giản thôi nhưng sẽ rất tinh tế, sánh bước bên anh, chú rể trông rất "tình" và đáng yêu với chiếc nơ được thắt ở cổ, anh hẳn sẽ trông rất đẹp trai trong bộ vest màu xanh đen, ai cũng có quyền chê khiếu thẩm mĩ của em nhưng riêng anh thì không được, phải tin vợ vô điều kiện, vì anh

26/9/2014

Hình ảnh
Sài Gòn trời trở gió heo may.  Tháng Chín đi cho Đông về khe khẽ.  Nghe lá hát lời  yêu tình be bé.  Thở khúc thầm thì cho yêu dại bay xa. Mùa đi về trong những ngày vội vã Vội vã tình, giục giã những thương yêu Có chút yêu dấu giấu hoài trong tim ấm Hát khúc rầm rì, hát khúc của tình nhân Ngày đi rồi trong lá biếc ngoài sân Nắng vàng ươm cho mây trời đừng tím Em đi tìm trong màn đêm u mịch Có sợi tơ nào mãi đừng rung rinh? Sài Gòn 

Sài Gòn một mình tôi

Hình ảnh
Yêu thương ngập tràn nơi khóe mắt. Có chút mặn đắng lạnh buốt ở con tim. Ngày nhè nhẹ cứ lãng đãng trôi ngang, giữa những chiều Sài Gòn lác đác mưa bay, tim bỗng chùng chình nhịp đập. Nhớ về một nơi nào đấy rấy thương thuộc mà xa xôi quá. Sài Gòn dạo này mưa rả rích, mưa âm ỉ...Lại nhớ nơi nào đấy cũng sắp đến những ngày bão giông tràn về. Mùa nước lên, mùa của những tiếng sấm rền vang trời vang đất, mái tôn dày lộp độp tiếng mưa tuôn. Mùa nước lên, mùa của bát cơm nóng hổi mỗi sớm, mùa của ấm trà ba pha, mùa của những đêm cả nhà 5 người quây quần bên cái đài nhỏ, dỏng tai nghe tin bão xa bờ. Mùa nước lên, trời tối om như mực, bọn trẻ hồ hởi vì chẳng cần phải tới trường, í ới nhau gấp thuyền thả trôi những niềm vui thơ trẻ. Tôi nhớ những mùa nước lên quê nhà đến da diết, nhớ đến quặn thắt tim gan. Ngoài trời kia, ở một nơi rất xa, cũng có những con tim lang thang như thế, cố kiếm tìm một bóng dáng thân thuộc trên con phố lạ, đầy người mà quạnh quẽ biết bao.

[CHƯA CÓ TỰA =.=]

Hình ảnh
Đã lâu rồi em không làm nhưng vần thơ Hay cả trong giấc mơ...tim đã thôi nhung nhớ? Là đợi chờ. Hay ....thờ ơ, chẳng níu? Tình yêu mình, có xa cách vậy không anh? Tháng Chín buồn trời trở lạnh đến hao hanh Nhưng tận đáy lòng tim mong manh như thế Yêu dấu ơi, xin đừng chê ...tôi ế Dù Hạ có buồn...cũng lết mình sang Thu. Trời trong xanh bỗng chốc hóa âm u Như chuyện chúng mình ở hai bờ chiến tuyến Yêu thật lạ...Yêu để Thuyền xa Bến  Đi mất rồi....bỗng hóa những chênh vênh. LTG SG 7/9/2014